Khi về nhà chớ nấu tre cây

thừa tướng Vu Địch hỏi sư Đạo Thông, “Thế này Phật?” Sư gọi đột ngột, “Đại nhân!” “Dạ,” vị tướng quốc đáp một cách ngây thơ. Rồi sư nói, “Ngài còn tìm gì khác?”

Như Huyễn: Vu Địch góp nhặt những câu trả lời của các Thiền sư mà ông ta đến viếng với câu hỏi này như một người sưu tập tiền xu hay tem không còn dùng nữa. Kiến thức về Thiền của ông ta đủ để đánh giá vài câu giải đáp, nhưng ông ta hoàn toàn không sẵn sàng cho câu đáp này, nó quá nhiều đến độ làm ông ta quên cả tại sao mình đối diện với ông thầy này. Tiếng “Dạ” của ông ta cũng đơn giản và thiên nhiên như lời đáp tiếng mẹ gọi của đứa con.

Genro: Hai tiếng “Đại nhân!” đã dội đầu ông ta vào một cái gì đó, nhưng tôi không chắc đó có phải là một ông Phật thật hay không.

Chớ nhằm ngọn cây tìm cá
Khi về nhà chớ nấu tre cây.

Phật-đà, Phật-đà, Phật-đà ...
Kẻ ngu giữ lấy dây xâu tiền.

Như Huyễn: Một người Trung hoa có lần thưởng thức một đĩa măng tre và được bảo rằng đó là tre nấu chín. Về nhà y cắt một khúc tre cây và nấu hằng giờ nhưng vô ích.

Ở Trung hoa và Nhật bản, người ta dùng sợi dây xỏ qua cái lỗ giữa các đồng xu thành một xâu để dễ mang đi. Một người ngu có lần đã nắm chặc lấy sợi dây xâu sau khi các đồng xu đã tuột mất khỏi sợi dây. Nhiều người vẫn bám vào sợi dây trống này mà tin rằng họ đang mang theo mình kho tàng đích thực.